bày tỏ III
“Ký xuất vô thủ chi!”
đã nửa đời tôi làm người gian dối
chạy loanh quanh
những hố rác, đường mương
tôi lượm được đã rất nhiều bóng tối
cũng thật nhiều kiêu hãnh lẫn tai ương
những hố rác, đường mương
tôi lượm được đã rất nhiều bóng tối
cũng thật nhiều kiêu hãnh lẫn tai ương
tôi cầm trên tay những chai, lon rỉ độc
nên tháng ngày ăn nhấm tuổi da non
bỏ vào túi những gói, đùm tủi nhục
lẫn bạc vàng
cùng mộng mị, ưu, hoan
tôi học từ sân ga
từ gậm cầu, bến chợ
trộm cắp, giật giành
lấy cớ để sinh nhai
học mèo ngoan
học sếu già cao cổ
xảo quyệt, trẽn trơ,
tượng đá cũng thở dài!
có những đêm nghìn chung trên lầu thượng
mỹ nữ, ca nhi
hương phấn phủ da người
một tợp rượu
chí nam nhi bừng bừng cao chín trượng
rồi gục đầu trong xiêm áo lả lơi!
đã nửa đời tôi làm người gian dối
đứng se sua giữa sân khấu đèn hồng
tôi tập nghệ,
làm anh hùng, hiệp sĩ
tiếng thét sôi, bốc nóng máu cha ông
kiếm tôi bén kiêu cuồng và đa dục
bụi tung trời
vô độ, ngựa cao phi
áo khinh cừu chợt tẩm đầy máu độc
mà ô hay!
máu ấy, máu nhân tri!
tôi phi mãi theo con đường thuận thế
vó sải mau qua biên ải điêu tàn
mộ chí cha ông
nằm khóc đau ý hệ
máu quỷ vương nuôi lớn kẻ di man!
đã qua bao đồi bao suối
ánh thép loang
chém rụng mấy triêu dương
đã qua bao triền bao vực
ánh thép loang
chém gục mấy thiên lương
đã nửa đời tôi làm người gian dối
mòn đũng quần
ngồi đấu láo, khoe khoan
làm thiên tài,
làm triết gia, nghệ sĩ
trực thướng cô phong hề!
bất kiến cổ nhân!
đã nhiều lần học thổi kèn, đánh trống
tôi hô hào nhân tính và tự do
rồi múa rối bằng một tay con ảo vọng
rồi bằng hai chân
con dã thú thức, tri!
có những lần tôi luận về vũ trụ
lời bên này
đánh tráo chữ bên kia
tôi khẳng định cả những gì phi hữu
vẽ chúa trời còn thêm chút râu ria!
tôi chống gậy cao, nói về chân lý
biển lớn kia chẳng có tép tôm nào
tôi đứng chiếm cả đỉnh đồi tư ý
chỉ phương ngoài
rồi cất bước nghêu ngao!
tiếng thét dội thâm lâm
ngẩng trời cao đại vọng
tôi hiên ngang
quăng vô lượng chân tình
tôi phủi phất
cả những gì thiêng liêng, trân trọng
tai cơ man khèn,
từ địa ngục âm binh!
và đấy là trò chơi!
trò chơi đại xuẩn!
và đấy là trò ngông!
ngông kiểu vô luân
một tiếng thét, ngàn sau còn đồng vọng
rượt theo người dầu xương thịt ly phân
tôi có lúc trầm tư trong quán rượu
tiền vung tay qua cửa để tiêu sầu
trách trời đất
sao vô tình quá đổi
để hận này cô tịch giữa nương dâu
tôi biết có ai,
còn ai là bạn?
lỡ lên cao vi vút cánh chim bằng!
tôi biết tìm đâu
về đâu thoát nạn?
cụm mây hồng chết đuối giữa mùa trăng!
nếu kiêu ngã thì ngã kiêu còn thứ!
đống rơm kia chắc vựa lúa còn đầy
ở tận tạng con dã can bất trị
đợi đêm về
đến huyệt kéo lôi thây
như tảng đá,
sau hôm kia địa chấn
sáng thấy mình xương cốt vỡ tan hoang
như lão ngựa đã sức cùng lực tận
thở phì phòm
vùng đất trích thê lương!
ai đẩy tôi đi?
nào ai đẩy được!
nếu u mê thì ánh sáng còn lầm
một thoáng nữa,
một giây là cuối vực
có nghe chăng tiếng vọng tuyệt tình âm?
biết bao lần lệ rưng sầu biển tối
trong tầm tay,
thoắt vụt mất linh hồn
tôi sợ hãi nỗi niềm gay cấn ấy
rồi ngỡ ngàng leo xuống tự đầu non!
có những lần nhìn rừng cây trầm mặc
ai chí nhân khêu ngọn lửa bên trời?
mưa tối quá
con đường sâu kỳ quặc
dõi xa mờ ánh đuốc loáng ma trơi!
tôi biết chắc ngày mai trời sẽ tạnh
con chim nào tha rác cuối làng tranh
tôi thổn thức vì lửa tình cháy mạnh
ôi! tình gì!
trong giọt nước long lanh!
khi biết chắc con đường này lá đổ
qua mấy thu màu xám điệp trùng lâu
khi biết chắc
con đường này nắng ngọ
khói yên hà
thoáng lát loãng tan mau!
ôi! tôi đã ra đi
vốn tự kỷ nguyên xưa
khi hồng hoang chưa phơi trần đại địa
cũng là khi
trời đất chưa phân ly tình nghĩa
tôi ra đi,
độ ấy, quá lâu rồi!
lạy Phật Thích Ca!
lạy ân Từ Phụ!
con quỳ đây ôm siết cuốn kinh vàng
đánh vần nhỏ,
dẫu biết rằng hư tự
Cho tế bào cùng nghe thấy như quang
lạy muôn xưa,
lời này vụng dại
lạy muôn sau, đời đạo vuông tròn
“Hồng lô diễm hỏa, phi liên tại,
Chỉ hữu tri như, miễn luận bàn!”
- Minh Đức Triều Tâm Ảnh (1981)
bày tỏ I (1979) • bày tỏ II (1980) • bày tỏ IV (1992)
Minh Đức Triều Tâm Ảnh là bút hiệu của Sư Giới Đức, một vị sư theo truyền thống Phật giáo Nguyên Thuỷ, và nổi tiếng là một người tài hoa, am tường thư pháp, thơ văn, hội họa, và nghệ thuật tạo vườn cảnh.
Sư Giới Đức hiện đang trụ trì tại Thiền Viện Huyền Không Sơn Thượng, hậu thân của chùa Huyền Không ở Lăng Cô, Phú Lộc, vốn được Sư Viên Minh, Sư Tịnh Pháp, Sư Trí Thâm và Sư Tấn Căn xây dựng vào năm 1973.
Nhận xét